Xem video cháu bé hát "Em là mầm non của Đảng" theo phong cách Rock hay ơi là hay, mới lạ, sáng tạo mà rất truyền cảm hứng sục sôi yêu nước, vậy mà vẫn có nhiều người lớn vào phê bình quá trời. Thực ra các cháu còn muốn hát những bài như vậy là còn phấn khởi. Bởi vì, nó đồng nghĩa với việc các cháu còn có ý thức muốn yêu lấy những giá trị đó của dân tộc, chỉ là làm mới nó một chút, để các cháu được yêu theo cách mà các cháu muốn.
Nó có tác dụng làm cho tình yêu đó đầy màu sắc trẻ trung, hiện đại, sáng tạo. Nó khuấy động, hấp dẫn những người trẻ khác cùng bắt tay vào làm mới những gì đã cũ. Để những giá trị đó được sống mãi theo từng thế hệ thay vì ch /ết y/ểu khi lớp người cũ nằm xuống. Phải là có yêu, có khởi tâm muốn dung hoà, kết nối thế hệ thì các cháu mới làm vậy! Chứ mà tẩy chay hoàn toàn thì dở rồi.
Chúng ta đâu thể cứ gò ép thế hệ trẻ phải yêu theo đúng cái cách mà chúng ta yêu. Cứ phải yêu một cách nghiêm túc tuyệt đối. Mà chưa chắc hát Rock đã là không nghiêm túc ha. Mình thấy anh bạn nhỏ dồn hết nhiệt huyết vào bài hát, máu lửa lắm, hừng hực khí thế lắm, đầy tinh thần Việt Nam thời đại mới! Vừa có tinh thần dân tộc, vừa có dấu ấn cá nhân. Rất tuyệt vời.
Khi mỗi cá nhân đều được tạo môi trường để phát huy tài năng sáng tạo, đều có cơ hội được toả sáng thì cả đất nước sẽ chuyển mình. Vui thực sự đấy! Vì mình tưởng những bài hát kiểu này đã bị vùi lấp trong lớp bụi mù ký ức xa xưa của lứa tuổi 7-8-9x rồi. Tưởng các cháu nhỏ giờ toàn nhảy top top chứ chẳng còn cháu nào lên sân khấu hát những bài về Đảng, về Bác Hồ, về đất nước nữa. Quả là một tín hiệu tốt.
Nên tuyên dương và khuyến khích lan toả.
Đến trường đón con, thấy bọn nhỏ đang tất bật tập văn nghệ chuẩn bị cho lễ tổng kết, những ca khúc về trường lớp cứ rộn rã vang lên mấy ngày nay, tự nhiên thấy buồn. Buồn kinh khủng. Mà cũng chẳng thể gọi là buồn, gọi là gì thì cũng khó diễn tả.
Nó là tổng hợp cảm xúc của một cái nhìn bao quát, của sự ngược dòng hồi tưởng quá khứ rồi trở về hiện tại.
Chúng ta, đa phần, ai cũng từng đi qua tuổi học trò. Mái trường hôm nay đang chạy nhảy vui đùa nô nức rồi sau này cũng chỉ còn đọng lại trong ký ức. Những người bạn thân thiết hôm nay rồi có thể chẳng còn gặp lại vào ngày mai.
Mình cũng vậy. Mới ngày nào còn bé tí ti mà giờ đã trưởng thành. Mới ngày nào còn ngồi chờ mẹ đón lúc tan học, giờ thì ngược lại - ngồi chờ đón hai con.
35 năm cuộc đời hoá ra tua nhanh như vậy. Bao người chết đi, bao người sinh ra, bao người trưởng thành. Thế giới ngoài kia vẫn biến đổi từng ngày. Nhưng vòng đời của ai cũng thế.
Cuộc đời con người "nếu may mắn" ai rồi cũng sẽ chứng kiến sự già đi của cha mẹ, sự lớn lên của con cái, và tự quan sát hành trình trưởng thành của chính mình.
Ri và Boi chẳng mấy mà học xong Tiểu học. Mới ngày nào còn dạy con làm quen A, B, C... đánh vần từng chữ, vậy mà giờ con lớn đã sắp vào lớp 5, con nhỏ sắp lên lớp 3.
Thời gian trôi nhanh quá!
Nó chẳng đợi cảm xúc của con người theo kịp.
Thế nên, nếu ai cứ sống trong sự tiếc nuối quá khứ, sự lo lắng cho tương lai, họ đã bỏ qua hiện tại mất rồi. Người cha, người mẹ nào không ở bên con thuở ấu thơ, chắc chắn sẽ đều giật mình, ngỡ ngàng đến mức hụt hẫng khi một ngày nào đó thấy con mình đã lớn đến vậy. Chúng ta tốt nhất không nên chờ tới lúc thích hợp mới hiện diện bên cạnh nhau. Vì điều đó thật may rủi. Thích hợp nhất là ngay bây giờ.
23.05.2025
Lê Thanh Ngân