Tối qua đọc tin về em bé bị rơi xuống trụ bê tông tại Đồng Tháp mà thấy thương quá không ngủ được. Thường thì năm mới ta chỉ mong nói những câu chuyện vui, nhưng năm nay thấy buồn quá. Cảm thấy cả nước hiện đang thấp thỏm trông ngóng một điều diệu kỳ, dẫu biết nó thật mong manh.
Bỏ qua câu hỏi trách nhiệm thuộc về ai – cá nhân mình thấy cuộc tranh cãi này là không cần thiết, và những câu chữ viết trên mạng cũng chẳng giúp cứu được người - qua câu chuyện này mình chỉ nhận ra một điều: Cuộc sống vô thường biết bao.
Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Chúng ta có thể lên kế hoạch cho từng ngày, chuẩn bị cho mọi tình huống, phòng ngừa rủi ro trong các hoạt động, rèn luyện kỹ năng, dặn dò khuyên nhủ nhau những thứ nên hay không nên làm, những nơi được hay không được đặt chân tới, cuối cùng vẫn không bao giờ có thể kiểm soát được 100% những điều sẽ xảy ra.
Không ai có thể đoán được chiếc vali của mình sẽ trật bánh trong chuyến đi nào. Không ai có thể tiên lượng lần tiếp theo mình bị kẹt xe hàng giờ đồng hồ vì một vụ tai nạn bất chợt giữa ngã tư. Không ai có thể biết trước một đại dịch toàn cầu sẽ nổ ra làm đóng băng các hoạt động xã hội trong suốt hai năm. Bé Hạo Nam, khi chạy vào công trường để nhặt sắt vụn, cũng chẳng thể nào biết trước sẽ trượt chân xuống hố để rồi gặp nạn, không rõ tại thời khắc này, bị mắc kẹt ở dưới đó có lạnh không, có đói không, có cô đơn không, có run sợ không, có còn gượng được chút sức lực nào để chờ đợi các chú cứu hộ giải cứu, chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi.
Không ai có một quả cầu pha lê để có thể nhìn thấy được tương lai. Mọi quyết định khờ dại đều chỉ có thể được nhận biết sau khi sự việc đã qua rồi. Kể cả những người từng trải nhất cũng không thể thoát khỏi những khúc ngoặt bất ngờ của số phận. Cuộc đời là tập hợp của hàng triệu những điểm giao khác nhau, của hàng triệu những quyết định khác nhau, từ hàng triệu những con người khác nhau. Không một ai có quyền năng một thân một mình kiểm soát cuộc sống.
Ngẫm ra điều này làm mình thấy nhiều thứ hay làm chúng ta lo lắng trong cuộc sống cũng chẳng quan trọng như chúng ta nghĩ. Một bài kiểm tra bị điểm xấu. Một lần đi muộn tới công ty. Một câu lỡ lời với bạn thân khiến chúng ta xấu hổ. Một cuộc cãi nhau trong gia đình làm không ai nói chuyện với ai suốt cả ngày. Nhiều khi, chúng ta mâu thuẫn với những người ta thương yêu nhất vì những thứ thật nhỏ nhặt, như tối nay ăn gì, hè này đi chơi đâu, cổ vũ cho đội bóng nào, bao giờ cưới hỏi, Tết này lì xì bao nhiêu là vừa, v…v… Những điều thực sự rất nhỏ nhưng với bản tính lo xa và cái tôi quá lớn, chúng ta biến chúng trở thành những cái thở dài lớn nhất thế gian.
Sự thật là cuộc sống ngắn ngủi vô cùng. Thay vì lo lắng quá nhiều, thay vì vẽ nên một kế hoạch thật hoàn hảo từng bước, từng bước cho đường đi của mình, thay vì đôi co với người khác vì vài ba lợi ích cá nhân nhỏ nhặt, có lẽ chúng ta nên dành thời gian để thực sự SỐNG khi chúng ta vẫn còn tài sản quý giá là THỜI GIAN.
SỐNG là yêu thương chính mình và yêu thương người khác. Là làm điều chúng ta đam mê thay vì những gì xã hội ép buộc. Là lắng nghe cảm xúc của mình và chăm sóc cho cơ thể mình. Là lựa chọn hạnh phúc thay vì tiền tài danh vọng. Là cho đi thật nhiều và đừng chi li tính toán. Là cười nhiều hơn và khiến người khác cười. Là nắm chặt tay một người bạn đang khóc. Là ôm người mình trân quý lâu thêm một vài giây. Là tha thứ cho những lỗi lầm của chính mình. Là thức dậy mỗi ngày cảm thấy biết ơn vì tất cả những gì mình đang có.
Là nói lời yêu thương với gia đình, với ba mẹ, vì trong cuộc sống quá đỗi vô thường này, không biết em Hạo Nam còn có cơ hội được nói những lời đó nữa hay không.